Tranh cát bà tôi

Admin | 25/01/2016

Năm nay trời rét nhiều thương lắm nội ơi 

Đã Lâu rồi không về thăm nội.Nhớ dạo ấy con về thăm nội con bảo nội, con lớn rồi nội không cần phải đón con đâu mà nội chẳng chịu. Hai bà cháu nắm tay đi trên con ngõ nhỏ quanh co lượn theo những luống cải vàng thắm êm đềm dìu dặt về nhà trong buổi xế chiều.

Con là người nội thương nhất trên đời này, từ lúc con chưa đầy tháng, đỏ hỏn đã được nội chăm bẵm. Ký ức trong con là hình ảnh nôi ngồi thổi bếp rơm đôi tay nhăn nheo bàn chân củ lạc,miệng bà thổi lửa mắt hoen nhòe bởi những tàn tro bay, đứa cháu được nội nuôi bằng cháo ngao,cháo hến,bằng con cua con ốc, bằng cả thuốc tetracycline đến vàng khè cả răng...nay đã lớn thật rồi

Từ ngày còn nhỏ chỉ có nằm ngủ với nội quen hơi rồi,đến lúc lớn con vẫn giữ thói quen xấu là luồn tay vào áo sờ ti nội mọi lúc có thể, lần nào con cũng đùa “cái gì mà kỳ thế này”. Nội móm mém trả lời: “ Cha sư bố anh”. Con vẫn nhớ những ngày mồng 1, con ra chùa chờ nội dài cả cổ tới hơn 12 giờ khuya để mong được ăn lộc oản. Cái oản lộc bằng nắm tay được đúc trên lá mít mà thời đó thấy ngon lạ lùng. Rồi tất cả cái gì ngon, nội đều dành cho con hết hihi.Con nhớ tiếng võng trưa hè cọt kẹt nội cầm chiếc quạt mo cau kể chuyện cố tích xa xăm, con vẫn còn nhớ câu chuyện công chúa Ba và hững bài hát quê hương cách mạng,nhớ cả những chiều òa chạy ra ngõ đón nội về,nhưng nội thừa biết là con mong bánh rán mới mừng hớn hở thế.

Thời gian trôi đi nhanh quá con cứ lớn lên, tấm lưng của nội lại còng thêm xuống, còng vì mưa nắng thời gian, còng vì làm cha làm mẹ con suốt 20 chục năm trời. Năm nay trời rét nhiều thương lắm nội ơi, thương nội chống gậy đi dưới những cơn mưa phùn trơn trươt,nội nhớ mặc thêm áo đắp thêm chăn và ăn uống nội nhé,con vẽ clip tranh cát động này tặng nội, mong nội luôn vui khỏe ...
Nguyễn Tiến