Cát và Tôi
Rời xa quê lên Sài Thành học tập,tưởng chừng công việc học bộn bề sẽ làm niềm say mê nghệ thuật vơi đi,nhưng không,sự xa cách quê hương và nghành học càng làm tôi nhớ thổn thức,da diết đến xốn xang.Và tôi quyết định tìm đến môi trường nghệ thuât để được sống chọn tình yêu. Có lẽ được sinh ra trong một gia đình có truyền thống nghệ thuật là may mắn với tôi. Cha tôi là họa sĩ nghiêp dư, mẹ theo nghề nhiếp ảnh, các chú vẽ thư pháp
Cùng với đó là quá trình tự học thêm, có khi những đầu ngón tay bị cát và kính mài hết móng rỉ máu,tập vẽ những nét vẽ đi vẽ lại đến hàng trăm lần,để đến hôm nay tôi mới dám mạo muội cho ra những clip đầu tiên mong quý vị và các bạn đón nhận
Hiên tại dù có nhiều nghệ nhân đã khẳng định được tên tuổi của mình trong lĩnh vực vẽ tranh cát. Nhưng tôi muốn xây dựng cho mình một phong cách riêng mang đúng với tên gọi "tranh cát biểu diễn" là không quá cầu kì chi tiết thiên về tả thực,không sử dụng kĩ xảo nhưng vẫn trìu tượng phảng phất chút lãng mạn tinh tế và quý phái.
Nội Tôi
Năm nay trời rét nhiều thương lắm nội ơi!. Đã Lâu rồi không về thăm nội.Nhớ dạo ấy con về thăm nội con bảo nội, con lớn rồi nội không cần phải đón con đâu mà nội chẳng chịu. Hai bà cháu nắm tay đi trên con ngõ nhỏ quanh co lượn theo những luống cải vàng thắm êm đềm dìu dặt về nhà trong buổi xế chiều.Con là người nội thương nhất trên đời này, từ lúc con chưa đầy tháng, đỏ hỏn đã được nội chăm bẵm. Ký ức trong con là hình ảnh nôi ngồi thổi bếp rơm đôi tay nhăn nheo bàn chân củ lạc,miệng bà thổi lửa mắt hoen nhòe bởi những tàn tro bay, đứa cháu được nội nuôi bằng cháo ngao,cháo hến,bằng con cua con ốc, bằng cả thuốc tetracycline đến vàng khè cả răng...nay đã lớn thật rồiTừ ngày còn nhỏ chỉ có nằm ngủ với nội quen hơi rồi,đến lúc lớn con vẫn giữ thói quen xấu là luồn tay vào áo sờ ti nội mọi lúc có thể, lần nào con cũng đùa “cái gì mà kỳ thế này”. Nội móm mém trả lời: “ Cha sư bố anh”. Con vẫn nhớ những ngày mồng 1, con ra chùa chờ nội dài cả cổ tới hơn 12 giờ khuya để mong được ăn lộc oản. Cái oản lộc bằng nắm tay được đúc trên lá mít mà thời đó thấy ngon lạ lùng. Rồi tất cả cái gì ngon, nội đều dành cho con hết hihi.Con nhớ tiếng võng trưa hè cọt kẹt nội cầm chiếc quạt mo cau kể chuyện cố tích xa xăm, con vẫn còn nhớ câu chuyện công chúa Ba và hững bài hát quê hương cách mạng,nhớ cả những chiều òa chạy ra ngõ đón nội về,nhưng nội thừa biết là con mong bánh rán mới mừng hớn hở thế.Thời gian trôi đi nhanh quá con cứ lớn lên, tấm lưng của nội lại còng thêm xuống, còng vì mưa nắng thời gian, còng vì làm cha làm mẹ con suốt 20 chục năm trời. Năm nay trời rét nhiều thương lắm nội ơi, thương nội chống gậy đi dưới những cơn mưa phùn trơn trươt,nội nhớ mặc thêm áo đắp thêm chăn và ăn uống nội nhé,con vẽ clip tranh cát động này tặng nội, mong nội luôn vui khỏe ...Nguyễn Tiến
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tranh cát và hồn thơ
Nhắc tới tranh cát động là bạn nghĩ ngay tới những màn vẽ uyển chuyển những khung hình biến hóa nối tiếp nhau hiện ra trước mắt bạn trong tích tắc rồi lại bi xóa đi. Tranh cát động là vậy nó mang trong mình một sứ mệnh cao cả vươn mình ra rồi vụt tắt che khuất đi bởi môt bố cục khác, một khung hình khác,một cái gạt vô tình của bàn tay người vẽ, không phải bị xóa đi là hết là vô nghĩa trong giây phút ngắn ngủi ấy tranh cát đông đã kịp gửi gắm đến người xem một chút gì đó, hoài niêm mà xa xôi, vui nhưng buồn lẫn lộn ôi sao tâm hồn có chút gì lả lơi hững hờ. Trong cái cảm giác ấy tôi muốn giữ lại những khoảnh khắc này và dưới đây là một số bài thơ tôi sáng tác và lấy cảm hứng từ những lần chộp được từ khung hình khi vẽ tranh cát động, cây nhà lá vườn cộng nghiệp dư có gì xin nhẹ tay ạ.
BIỂN XA
Mình cùng vế thăm biển nhé emVề hỏi thăm con sóng có còn xanhNgọn đèn biển đứng một mình có lạnhCánh dừa, ghế đá...có ai ngồi?Để anh lại được đếm dấu chân quenĐể tựa vai nhau nghe biển đêm thì thầmĐể hỏi vì sao ta yêu nhauVà vì đâu sóng xô bờ nhiều thế...
Nguyễn Tiến
MẮT XA
Ai đã nhốt mùa thu trong mắt emChút lả lơi bồng bềnh ánh tròn đenRồi một lần trót dại anh nhìn vàoĐể đêm về ôm bâng khuâng xao xuyến
NGUYỄN TIẾN
PHỐ BUỒN
Có những lúc lòng tôi như hời hợtHồn buông lơi,chút vui buồn lẫn lộnỞ nơi đó ai đang làm gì vậy?Còn nơi đây tôi đang ngắm phố buồnChắc có nhớ những ngày xưa tha thiết
NGUYỄN TIẾN
VỘI
Quyện vào nhau tóc, mắt, môiNuốt từng vị ngọt đê mê tình êm áiSay đi em !Say đi anh....Chờ gì nữaTa vơ vét móc sạch tình này Thỏa sức yêu nhau cho kịp ngày nắng tắt
NGUYỄN TIẾN