Tranh cát động và hồn thơ
Nhắc tới tranh cát động là bạn nghĩ ngay tới những màn vẽ uyển chuyển những khung hình biến hóa nối tiếp nhau hiện ra trước mắt bạn trong tích tắc rồi lại bi xóa đi. Tranh cát động là vậy nó mang trong mình một sứ mệnh cao cả vươn mình ra rồi vụt tắt che khuất đi bởi môt bố cục khác, một khung hình khác,một cái gạt vô tình của bàn tay người vẽ, không phải bị xóa đi là hết là vô nghĩa trong giây phút ngắn ngủi ấy tranh cát đông đã kịp gửi gắm đến người xem một chút gì đó, hoài niêm mà xa xôi, vui nhưng buồn lẫn lộn ôi sao tâm hồn có chút gì lả lơi hững hờ. Trong cái cảm giác ấy tôi muốn giữ lại những khoảnh khắc này và dưới đây là một số bài thơ tôi sáng tác và lấy cảm hứng từ những lần chộp được từ khung hình khi vẽ tranh cát động, cây nhà lá vườn cộng nghiệp dư có gì xin nhẹ tay ạ.
BIỂN XA
Mình cùng vế thăm biển nhé em
Về hỏi thăm con sóng có còn xanh
Ngọn đèn biển đứng một mình có lạnh
Cánh dừa, ghế đá...có ai ngồi?
Để anh lại được đếm dấu chân quen
Để tựa vai nhau nghe biển đêm thì thầm
Để hỏi vì sao ta yêu nhau
Và vì đâu sóng xô bờ nhiều thế...
NGUYỄN TIẾN
MẮT XA
Ai đã nhốt mùa thu trong mắt em
Chút lả lơi bồng bềnh ánh tròn đen
Rồi một lần trót dại anh nhìn vào
Để đêm về ôm bâng khuâng xao xuyến
NGUYỄN TIẾN
PHỐ BUỒN
Có những lúc lòng tôi như hời hợt
Hồn buông lơi,chút vui buồn lẫn lộn
Ở nơi đó ai đang làm gì vậy?
Còn nơi đây tôi đang ngắm phố buồn
Chắc có nhớ những ngày xưa tha thiết
NGUYỄN TIẾN
VỘI
Quyện vào nhau tóc, mắt, môi
Nuốt từng vị ngọt đê mê tình êm ái
Say đi em !
Say đi anh....Chờ gì nữa
Ta vơ vét móc sạch tình này
Thỏa sức yêu nhau cho kịp ngày nắng tắt
NGUYỄN TIẾN